Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2011

Nỗi nhớ mùa đông

Trên nền trời hoàng hôn nhuộm thắm, một bóng người hờ hững đứng quay mặt như đang ngóng trông ai đó. Góc trời xa xôi ấy, ai đó có lẽ không còn nhớ lời hẹn ước trở lại...

Mùa đông thường tới chậm nhất và kết thúc cho cả bốn mùa tuần hoàn. Không hân hoan như xuân tới, chẳng vội vàng như hạ sang, ít vẩn vơ lơ đễnh như tiết trời thu, chỉ có mùa đông như kẻ lữ hành trầm mặc khoác lên mình tấm áo choàng màu trời chiều ảm đạm. Vậy nên mỗi bước chân mùa đông qua từng ngôi nhà lại mang đến nỗi lòng buồn thêm tê tái. Chẳng thế mà những người sống nội tâm thường yêu cái nền trời xám bạc và những cơn gió lạnh lẽo giữa đông. Nhưng cũng từ những lý do tưởng như ngơ ngẩn ấy về mùa đông mà người ta thường giấu mình trong sự cô độc và một không gian đượm vẻ buồn tẻ mỗi khi muốn chấm dứt với điều gì đã qua. Nỗi lòng ấy trở thành nỗi mong chờ mơ hồ ngay cả khi trời thu còn đang hanh vàng...

Dường như ai đi ngang cửa,
Gió mùa đông bắc se lòng
Chút lá thu vàng đã rụng
Chiều nay cũng bỏ ta đi

Thấm dần vào nỗi nhớ yêu thương là những kỉ niệm vụt trở về trong khoảnh khắc. Đâu đó tận sâu tâm hồn người ta thường nhớ về hình ảnh hạnh phúc nhất dù ngoài mặt vờ như mọi chuyện là quá khứ đã bị chôn vùi. Không kể đến những lúc lòng chất đầy ưu tư thì ngay cả khi vui vẻ, những san sẻ đôi lứa lại bỗng chốc ùa về. Để rồi đắng cay mà nhận ra trong thế giới thực, ta đã mất đi rồi yêu thương ngày xưa.. 

Nằm nghe xôn xao tiếng đời
Mà ngỡ ai đó nói cười
Bỗng nhớ cánh buồm xưa ấy
Giờ đây cũng bỏ ta đi.

Ước ao sống dậy kỉ niệm muôn thuở là khát khao của kẻ lạc lối trong tình yêu. Nhưng nhìn vào đó mà viển vông cho rằng mình sẽ tiếp tục nuôi dưỡng tình cũ thì lại là điều không tưởng. Thực tế, mỗi hình ảnh đẹp chỉ có giá trị khi người ta biết cất giữ nó như là kỉ niệm. Và sẽ tốt hơn nhiều nếu lòng tự an ủi mình để vượt qua thực tại hững hờ ấy, rằng “Thôi đành ru lòng mình vậy, vờ như mùa đông đã về..” Một chút đắng chát, một chút tiếc nuối đủ để người ta hiểu cần lắm "ru lòng" cần lắm sự giả "vờ" để kỷ niệm trở nên trọn vẹn và trong trẻo tựa như chiếc bình pha lê trong suốt mà suốt cuộc đời này ta nâng niu cất giữ.

Làm sao về được mùa đông
Dòng sông đôi bờ cát trắng
Làm sao về được mùa đông
Mùa thu cây cầu đã gãy
Thôi đành ru lòng mình vậy
Vờ như mùa đông đã về

Miên man trong nỗi khắc khoải về miền ký ức xa xôi ...Làm sao ?... ta có thể trở về cái ngày  xưa ấy để làm ấm lại những chiều xa vắng , những bờ cát trắng ...Thời gian cũng như những gì đã đi qua chẳng còn có thể quay trở lại được. Một thực tế làm ta cảm nhận được trọn vẹn nỗi cô đơn, cái cảm giác không thể trở về với mùa đông trên cây cầu mùa thu đã gãy khiến người ta luẩn quẩn trong một vòng xoáy nghiệt ngã, thời gian lặng lẽ trôi đi, bỗng ta ngoái lại nhìn về dĩ vãng, chẳng thể làm gì hơn.

Biết rõ là như vậy và như một lời khẳng định "làm sao về được mùa đông" bởi "mùa thu cây cầu đã gãy"... nên chỉ còn biết "ru lòng" để vượt qua cái thực tại xót xa ấy, để thấy lòng ấm hơn những tháng ngày chênh chao của mùa đông lạnh giá...

Mùa thu cây cầu đã gãy, làm sao về được mùa Đông..!

Trong những lời nhạc mang đậm phong cách trữ tình của mình nhạc sĩ Phú Quang tạo tác riêng cho “Nỗi nhớ mùa đông” một bức tranh diệu vợi về sự chờ đợi đầy mong mỏi. Trong ấy, mùa đông không phải là đích đến cuối cùng, thay vào đó là cảm giác muốn chạy trốn khỏi sự thật buồn trước mắt. Cũng như tâm trạng của bao người, dường như khi kỉ niệm chợt đến thì càng cố quên lại càng thêm nhớ. Để đến khi đã mệt mỏi thì cũng đành chấp nhận đối đầu với những ám ảnh xưa cũ. Và “Nỗi nhớ mùa đông” đã mang lại cho người ta những cảm giác thăng trầm ấy chỉ rất ngắn tựa như gió lạnh mùa đông đã về tới..

Nỗi nhớ mùa đông mang lại cảm giác bâng khuâng không thể thốt được nên lời. Khép lại rồi nhưng giai điệu vẫn ngân vang, nỗi buồn thanh sáng ấy khiến ta tự nhiên muốn sống tốt hơn, muốn nâng niu trọn vẹn từng ngày để mỗi ngày đều là một ngày mới, để đến một lúc nào đó, khi nhìn lại đời mình mỗi người không phải thốt lên hai tiếng" Thôi đành..." Hoàng hôn thường để lại cho người ta nỗi bâng khuâng khi đã tắt, tình yêu qua đi cũng để lại cho lòng người sự tiếc nuối vô bờ.

Đứng dưới bầu trời gần tàn của một ngày, người ta dễ thấu hiểu nỗi cô đơn dâng đầy và chỉ có ước mong tan biến cùng với ánh sáng cuối cùng. Mùa đông nào kéo dài bằng sự băng giá trong trái tim, nỗi nhớ nào da diết bằng tâm hồn yêu rạn vỡ. Chỉ có thể tự ru êm mình trong mỗi giấc mơ, rằng ngày mai bình minh sẽ lại bắt đầu..


(Nguồn tổng hợp từ Net)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.